LƯU Ý: SiteAdmin có chú ngay những chỗ tác giả viết theo lối riêng (có ngoặc đơn). Tên người ghi chú “đồ quý” hoàn toàn không có dấu: Co Khanh, là nam nhi đại trượng phu chớ hổng phải diễn nôm là “cô” Khanh hay Khánh!
CÓC MỞ MIỆNG: Từ hồi ông Hương Giáo còn lui tới ngày ngày ở đây (thơ viện), cô bác cho cái chi thuộc “của quý” thì ổng biểu tui: “chú ghi chép và nhớ “điển” của từng món vật.”
Biểu ghi thì tui “dạ, em ghi” nhưng làm thinh hổng nói, giống như hồi xưa cha anh sai bảo hay dạy cái gì mình cũng dạ, nhưng mươi cái chưa chắc có 1 cái nhập tâm hay thực hành. Vả lại vẫnnghĩ rằng việc nhớ mớ cái “điển” thì… có ổng (thầy giáo làng) là cuốn tự điển sống rồi, mắc mớ chi mà mình bận tâm nhớ hết! Nhớ vài cái đã đầ cái đầu đặc thì làm sao mà nhớ cho hết cả một sồ những cái "điển" của từng món.
Nào ngờ tới lúc ổng (Hương Giáo) bỏ Lí-tô Sài Gòn, bỏ thơ viện (mà ổng là nhóm sáng lập), để dời tuốt qua bên Houston Texas. Và sau đó ổng còn đi xa hơn, tuốt luốt cõi âm ti: vĩnh viễn không ở lại, chẳng bao giờ quay về, ngàn thu tắt tiếng cười, thôi hết nhả khói thuốc, hụp từng tách trà thơm.
Đưa đám ổng tui làm sao mà đi được. Mà giả như có đi (đưa đám) thì cũng chỉ sợ người mới chết hồn chưa xuống dưới, linh lắm, quở trách rùm trời: “Anh đã nói với chú rồi, biểu chú ghi sợ để nhiều rồi chú quên. Mà rồi thì chú hổng có chịu nghe, không ghi thì…” (Má ơi, chắc ảnh muốn nói “không ghi thì ráng chịu”. Hổng phải ảnh xấu bụng mà thời gian ảnh còn nghe còn nói được tiếng người chỉ trong tích tắc… Khi đã quy tiên, ảnh nói tiếng trên Trời chỉ có tiên với nhau mới hiểu… tui chưa thành tiên nên, như sau😊):
Khi trang web “Love Little Saigon” mở mục “Đồ quý”, SiteAdmin réo ơi ới: “Những món đồ này, ngoài anh Lập ra thì chỉ có chú mày (Co Khanh) là biết lai lịch…”
Không thể từ chối. Lại không thể giải bày… Đành “mò” lai lịch từ nhiều nguồn về các món đồ mà bà con cho, gom lại như vầy. Các nguồn mà tui gom có gốc từ thầy Hương Nguyễn Đức Lập hồi sanh tiền truyền cho, rồi gặp người cao minh, báo chí, internet v.v… xào trộn, tổng hợp lại.
Đi “lượm” lý lịch, nguồn gốc “đồ quý” chắc chắn không đúng như lời thầy Hương Giáo chỉ-dẻ, cũng như những bậc cao minh am tường. Co Khanh tui cúi đầu bái tạ những chỉ giáo và chỉnh sửa, được cập nhật thường xuyên.
Nói vầy là thưa trước, tui biết cái nào thì ghi cái nấy, chưa biết thì tra khảo và luôn đón nhận cao kiến của bà con thân hữu xa gần.
Tui đề nghị đưa bàn ủi con gà lên trước là vì người tặng là học trò của anh Hương Giáo Nguyễn Đức Lập: Trò Lê Văn Cui Nguyễn Văn Phúc (nhóm cựu học sinh Nguyễn Du).
Năm bảy năm vừa qua ở bển đồn ầm lên cái tin có mấy “thầy Tăng” (thằng Tây) tận trời Âu lặn lội qua xứ thuộc địa Đông Dương lùng mua bàn ủi con gà làm bằng đồng nguội tức đồng nguyên chất, có giá ngất trên mây!
Bạc tỷ chớ giởn chơi sao!
Để hấp dẫn hơn, người ta đồn rằng xứ sở của “thầy Tăng” muốn tìm đồng lạnh đúc phi thuyền! (đi coi mặt Hằng Nga chăng?)
(Má ui, đại cường quốc lại thiếu… đồng, phải lặn lội tới xứ cựu thuộc địa để “mót” đồng…vụn! Chuyện chỉ có ở thời du-túp, phết-bục. Nói tào lao trời ơi đất hởi càng nhiều thì càng có nhiều người đọc, nghe, ngó (ĐỌC là đọc báo, NGHE là nghe đài và NGÓ là ngó màn hình tivi tức là coi truyền hình).
Và giá thổi lên nghe đã con ráy: có lúc tính giá đô la xanh chợ đen 200 ngàn US dollar!
Rồi có người nhận là “chuyên gia” đăng nhựt trình (Vietnamnet trong nước) như dzầy: ““Đồng lạnh là một loại hợp kim có tính tản nhiệt rất cao, khi bị đốt nóng ở nhiệt độ hàng ngàn độ nó vẫn không nóng nên được gọi là đồng lạnh, và bộ phận con gà trên những chiếc bàn là cổ thời xưa chính là bộ phận được làm bằng thứ đồng đó”.
Rồi còn chỉ cho cách thủ công ai cũng có thể ở nhà mà thử coi bàn ủi con gà nhà mình còn giữ được có thuộc loại hàng “khủng” bạc tỷ hay không.
Cũng Vietnamnet:
“Cách kiểm tra đồng lạnh được giới thu mua chỉ dẫn bằng cách nung trong bếp ga khoảng 1 giờ rồi bỏ ra đồng thời lấy cây nến (đèn cầy) gí vào, cây nến không chảy thì đó chính xác là đồng lạnh. Hoặc có thể dùng bình khò ga, khò trực tiếp ít nhất 40 phút rồi tiếp tục dùng nến thử như trên, nến không chảy là đạt.”
Định nghĩa đồng lạnh, chỉ cách tự thử (hay xử thiệt giả tại nhà) xong bài báo hàng đầu ở VN còn tiếp tục: “bàn là cổ hiện giờ trên thị trường rất nhiều, tuy nhiên theo hiểu biết của ông (nhân vật chuyên gia đồ cổ) chỉ duy nhất loại bàn là được Pháp sản xuất đưa vào Việt Nam lần đầu tiên có 12 lỗ, trọng lượng trên 3kg và khối lượng con gà khoảng 2 lạng là được làm bằng đồng lạnh. Còn lại một loại là 2,5kg có 9 lỗ và loại 1,3kg có 8 lỗ bên hông đều được sản xuất sau và không đúng yêu cầu.”
Có loan truyền (bằng miệng hoặc báo) vẽ thêm hình con gà trống ý nghĩa là gì, rồi sao lại có chốt mở ra đổ than vào lại là hình con gà mái bên cạnh loại có hình con gà trống.
(Thú thiệt tui chưa từng thấy cái con gà mái nhưng nghĩ chắc tác giả nói cái chốt hình con gà mái trên bàn ủi con gà này là do ông Bảy-đờn tông tông Mỹ xúi nói – vì ổng không thích “nam cho ra nam, nữ cho ra nữ”, lộn tùng phèo bán nam bán nữ ô kê. Con gà trống là tiêu biểu cho “thầy Tăng”, đội banh nó cũng hiên ngang thêu dệt con gà trống trên áo thi đấu.)
Rồi thì “ký ức” về chiếc bàn ủi thi nhau lên nhựt trình, rồi lên mạng phết-bục hay “giúp-tu” tức youtube! Đọc hoài không hết chuyện.
Bấy giờ (khoảng 2016) tui mừng húm nói với thầy Danh, thầy Miên và nhứt là với em Phúc Lê Văn Cui: “Nếu dzầy anh em mình trúng to rồi. Bán được hai trăm ngàn đô thì Thơ Viện mình khỏi lo chạy tiền đóng tiền thuê chỗ, hết sợ chủ phố đuổi thì làm sao với mấy chục ngàn cuốn sách và đồ quý bà con gom cho đây!”
Thầy Danh cười cười không nói không rằng, em Phúc khoái tỉ trong khi thầy Miên thì khích: “Chú mà bán được 200 ngàn đô, tui khao chú một năm ăn hủ tíu nam dzang mệt nghỉ!”
Cha chả, nghe mà ham. Món này tui khoái vì mớ thịt heo bằm nhỏ và phải có 1 cục xíu-mại trong cái chén nhỏ chút xíu (khi còn sanh tiền, nhạc sĩ Ngọc Chánh và ông Du Miên ưa cái món này, biểu em Nam Lộc chủ hủ tíu Thanh Xuân ở đại lộ Trần Hưng Đạo Bolsa Avenue làm sao cho giúng hủ tíu nam dzang Sài Gòn mình!)
Nhưng rồi má ơi! Tui vốn sợ mập nên TỪ CHỐI không ăn hủ tíu ông Du Miên bao cho cả năm, nửa năm cũng không luôn! Thậm chí 1 tô cũng trợt hướt...
Chuyện tào lao…
Bán được hai trăm ngàn đô, tào lao xịt bợp (mượn 2 chữ sau của các bạn 9 nút)!
Cuối cùng tui lấy lại cái hình bàn ủi con gà anh Hương Giáo Nguyễn Đức Lập biểu tui chụp còn tồn lại đăng (nó đen thui đen thủi hổng có đẹp, mai mốt tui lấy xeo-phôn chụp màu mè cho đẹp, lúc đó các bạn nhớ khen nghen!). Còn nguyên ghi chú anh Hương Giáo đọc biểu tui ghi (xem hình trên cùng chót dót bài này đen thui thùi lùi nguyên gốc, để trong kho cả hai chục năm rồi chớ mới mẻ gì!)
Tui lấy hộp quẹt châm đốt 2 điếu thuốc Malboro, 1 trắng cho thầy Lợi (Trầm Tử Thiêng), 1 đỏ cho thầy Hương (Nguyễn Đức Lập), rồi lâm râm:
“Hai Anh thấy đó! 200 ngàn đô nào thấm gì! Cũng chỉ là một thoáng hư vô!”
Bàn thờ Hai Anh lúc nào cũng có thuốc lá mà hai anh thích. Thầy Danh luôn để hộp quẹt để khi thèm, Hai Anh đốt hút...
Đã gọi là “đồ quý” thì làm sao đo được bằng đô la xanh, phải không hai Thầy và quý bạn?
CO KHANH
(Cảm ơn tác giả Ngọc Đức và trang bantienxua.com cho hình ảnh và vài ý tưởng)
ĐÓN ĐỌC:
- “THÁNG 3 GÃY SÚNG” ĐI RỒI CÒN ĐỂ LẠI KỶ VẬT GỐM BÁT TRÀNG 2 LẦN TỊ NẠN 1954 – 1975
- SỰ TÍCH CÔ BA (XÀ BONG CÔ BA) DÍNH LIỀN VỚI BỨC TƯỢNG ĐỒNG HI HỮU. NGƯỜI TẶNG TƯỢNG CÔ BA CHO “THƠ DZIỆN” LÀ AI?
- BỨC HÌNH “ĐOÀN HƯỚNG ĐẠO BÌNH THAN” HÀ NỘI VÀ KỶ VẬT 50 NĂM LIÊN ĐOÀN BẠCH ĐẰNG SÀI GÒN (HƯỚNG ĐẠO VIỆT NAM)
(Nếu tác giả chưa dính bịnh “nhớ nhớ quên quên” (Alzheimer) thì sẽ “nhớ tới đâu ghi ra tới đó, hàng trăm “đồ quý”.)
Rút kinh nghiệm đời người vô thường, sống chết nào ai biết được. Website cũng có lúc… tắt thở.
Bởi vậy cho nên, nếu quý bạn thấy chí lý và khoái tỉ bài nào thì in xuống giữ lại chắc ăn.
Để tới khi cần tới nó mới vô tìm sợt (search) gu-gồ (Google) nó báo “404”
(tiếng Tàu miệt Nam kỳ đọc là “sẩy mụ sẩy” – “sẩy là số 4”.
Bởi vậy huynh đệ tỷ muội Việt gốc Hoa mình kỵ cái con số 4 vì cho rằng đó là
biểu hiệu chết queo, nằm thẳng đơ không nhúc nhích…
- Từ khóa :
- BÀN ỦI CON GÀ