01 Tháng Mười 20237:53 CHTừ hồi ông Hương Giáo còn lui tới ngày ngày ở đây (thơ viện), cô bác cho cái chi thuộc “của quý” thì ổng biểu tui: “chú ghi chép và nhớ “điển” của từng món vật.” ... Biểu ghi thì tui “dạ, em ghi” nhưng làm thinh hổng nói như hồi xưa cha anh sai hay dạy cái gì mình cũng dạ nhưng mươi cái chưa chắc có 1 cái nhập tâm hay thực hành. Vả lại vẫn ỷ y vì việc nhớ mớ cái “điển” thì… nghĩ rằng có ổng (thầy giáo làng) là cuốn tự điển sống, mắc mớ chi bận tâm nhớ hết! Mà muốn nhớ thì cái đầu đần chưa chắc nhớ hết được.
Nào ngờ tới lúc ổng (Hương Giáo) bỏ Lí-tô Sài Gòn, bỏ thơ viện mà ổng là nhóm sáng lập, để dời tuốt qua bên Houston Texas. Và sau đó ổng còn đi xa hơn, tuốt luốt cõi âm ti: vĩnh viễn không ở lại, chẳng quay về, vĩnh viễn tắt tiếng cười, thôi nhả khói thuốc, hụp tách trà thơm.